“…Chưa rõ từ khi nào, nhạc giao hưởng được người ta khóac cho cái áo
nhạc bác học, và vì thế ai mặc nó, nghiễm nhiên được coi là người có văn
hóa cao, đôi khi còn được xếp vào hàng sang trọng thanh lịch, vân vân và
vân vân.
So sánh đơn giản, nhạc giao hưởng giống như
cuốn tiểu thuyết. Chú viết ra hàng ngàn trang chưa chắc đã chứa nhiều hỉ nộ ái
ố cuộc đời bằng chị kia viết truyện ngắn mấy trang. Tương tự, bác thích
đọc trường thiên tiểu thuyết cũng chưa đủ bằng chứng uyên bác hơn nhà em
chỉ mê mẩn mấy bài haiku…”
“Ở đây, thuần là sở thích cá nhân.
Phàm sở thích cá nhân, nếu bạn thấy chỗ nào hay
quá, thú quá, thì cứ vỗ tay thoải mái đi, một mình bạn cũng cứ vỗ…”
Đoạn trích trên là cóp sờ bi ở ĐÂYVới mình, mình thấy cái nhận định và cái cổ súy ni rất chân chất, hồn nhiên và tiện miệng. (Cứ như… a hội à, ừ hội ừ là ứ hội hừ vậy, he he).