Thứ Hai, 6 tháng 8, 2012

OFFLINE VỚI “TÓC DÀI”

Thóc ướt (từ 360 plus) đem ra phơi!

Tôi là trình dược viên cho hãng dược phẩm Sanofi-aventis của Châu âu. Làm bán thời gian thôi còn nghiệp chính vẫn là “Cõng đàn chạy Show”. Sanofi-aventis thường tổ chức hội nghị giới thiệu sản phẩm mới, trang bị kiến thức marketing và tổ chức đi du lịch cho cán bộ, nhân viên ở những địa danh và nghỉ ngơi ở những Hotel, Resort nổi tiếng không chỉ ở trong nước. Tập đoàn đa quốc gia lớn mà. Lần này S.C Toàn (một quản lý cao cấp của hãng) gửi Email thông báo cho tôi ra Hà nội để dự hội nghị giới thiệu và chuẩn bị đợt tung hàng mới vào thị trường và nâng giá thuốc tây trên toàn quốc. Tôi rất ngại vì ngoài ấy giờ đang nắng khủng khiếp. Nhưng không đi không được, đành phải miễn cưỡng lên đường. 1h30’ chiều tôi có mặt trên chiếc Hyundai santafee của hãng  tại sân bay Nội bài (đón thêm một số đại diện ở các tỉnh phía nam) ung dung lướt về Deawoo Hotel làm thủ tục nhập phòng.

Sau khi cơm chiều xong, mọi người trong đoàn lên chương trình “Hà Thành du hí” mà tâm điểm chính là Hồ gươm, Mỹ Đình kết thúc tại hội chợ Giảng võ. Tôi không mấy hào hứng nhưng không lẽ lại ở nhà một mình, vả lại đi mà sài tiền chùa chứ về nhà móc tiền của vợ mà đi du lịch thì sót lắm. Lên đồ xong, ngó mình trong gương cũng đến nỗi nào, tôi khoan thai bước lên xe, chọn hàng ghế đầu, ngả lưng, he hé mắt ngắm thủ đô đang trong giai đoạn gấp rút chuẩn bị đại lễ 1000 năm. Chỗ nào cũng xây dựng, chỗ nào cũng đông đúc, chen chúc và ồn ào. Cứ thế, cứ thế đi đến đâu cũng vậy, xây dựng, chen chúc và đông đúc. Đến 21h 30’ mệt mỏi quá, tôi báo với trưởng đoàn rồi một mình đón taxi về khách sạn. Lên đến phòng, nằm vật ra giường giãy đành đạch. Duỗi chân nằm im một lúc, tiếng máy lạnh chạy êm ro là tiếng động duy nhất có trong không gian của tôi; Thế này mới là mong ước của mình chứ!
Nhỏm dậy lấy laptop “vật bất ly thân” của tôi ra; kê cao gối, nửa nằm nửa ngồi lướt web. Hết kiểm tra mail, để lại tin nhắn cho vài cái nick có ký hiệu riêng trong danh bạ vào blog 365o đọc chùa chuyện riêng tư của người khác xong là tôi quay về thăm “cái nhà” của mình: “Taydanto.com”. Xem hai ngày nay ai đàn sáo thế nào, ai khoe cái gì và “thớt chém gió”hôm nay trảm ai nào? Di chuột xuống cuối trang, lúc này chỉ có mười tám khách và hai thành viên: Mình và cái nick mầu hồng (nữ)“Tocdai”. Đây rồi! cái cô nàng cứ mờ mờ ảo ảo, vừa dí dỏm, sâu xa trong từng bài viết, vừa dịu dàng, nữ tính trên cái avatar nho nhỏ. Ngoài đời không biết thế nào chứ cứ kín kín, hở hở thế này khối kẻ tương tư. Chỉ cần có bài mới của nàng là không cần biết hay dở thế nào anh em nhà ta cứ lao vào nhấn “Thanks” lia lịa. Cơ hội ngàn năm có một, trên DĐ ai chẳng muốn làm quen đâu chỉ riêng mình. Đánh bạo vào chátbox gõ:
- Chào “tocdai”!
- Chào anh! Anh cũng đang lướt web hả? - sau một lát thôi
- Thì cũng giống “tocdai” đấy thôi.
Nói thật chat với“tocdai” là tôi phải mở thêm cái box của Google để lỡ nàng có hỏi gì về chuyên môn mình phải nhanh tay mà search. Lời đưa qua, tin nhắn lại cũng hơn một tiếng. bỗng “tocdai” hỏi tôi
- Mọi người đi ngủ hết rồi hay sao ấy, anh nhỉ
- Không! Đi lên Giảng võ xem triển lãm.
Enter xong mới biết mình vô duyên ý “tocdai” là mọi người trên DĐ cơ.
- Ủa! A đang ở Hà nội??? - Hồi âm ngay tức thì.
- Ừ mới ra hồi chiều. Giờ đang ở Deawoo Ho!
- Ái chà ! dân tỉnh lẻ mà nghỉ nghơi nơi sang thế ? Từ chỗ ấy lại nhà em cũng gần. Em ở Thụy khuê.
Ra vậy ! là dân Tràng An cơ đấy, thảo nào !!! tôi nghĩ thầm
- Không giới thiệu ai mà biết.
Dường như câu chuyện mỗi lúc một thân tình, cuối cùng tôi cũng đánh liều. Chiều mai nếu “Tocdai”rảnh, mình offline nhé ! hình như lưỡng lự một hồi (con gái là thế dẫu có muốn đi ngay họ cũng cứ lưỡng lự )  nhắn lại :
- Ừ. vậy đi. Hẹn anh 4h chiều mai ở nhà hàng "Bánh tôm Hồ Tây". Em sẽ đội mũ rộng vành mầu đỏ, mặc váy xanh. See you soon !
Mặc váy. Quá tuyệt ! đã là con gái Hà nội chỉ có mặc váy. Hình như nếu không có váy thì họ sẽ chẳng chịu mặc gì thì phải ? Tôi sướng rơn. Cầu mong ngày mai không có ai ra ngoài đường đội mũ rộng vành mầu đỏ, mặc váy xanh.
Đêm đó, tôi cứ thao thức mãi, nằm nhìn hết lên trần, lại nhìn xuống sàn nhà. Đứng dậy hết vào toilet lại ra ban công, mãi mà trời không sáng. Hơn 4h sáng, chuông nhà thờ đâu đó chậm rãi vang lên mời gọi đám con chiên ngoan đạo. Hà nội vội vã với một ngày đông đúc, ồn ào mới. Giờ tôi mới ngả mình thiêm thiếp được giây lát.
Cả buổi sáng nghe cách hướng dẫn tiếp cận khách hàng, giới thiệu sản phẩm mới mà chẳng từ nào lọt vào đầu. Nửa buổi chiều  cũng vậy luôn. Lấy cớ mệt trong người tôi xin phép về phòng nghỉ sớm, mấy chị sồn sồn nhìn theo chép miệng. Cậu này đi lần nào cũng hăng hái nhiệt tình, hát hò, pha trò vui đáo để. Thế mà từ sáng đến giờ cứ lúc tỉnh như sáo, lúc lại mơ mơ, màng màng đích thị là lạ nước, ngả nước rồi! tôi cười thầm: Cũng may chả ai suy được bụng mình. Cứ đoán đi nửa đêm "cậu" về sẽ biết .
Tôi về phòng, tắm gội kỹ càng. Đánh răng thật lâu, đầu vuốt oxxy láng bóng, thân xịt nước hoa thơm lừng, dường như chưa đủ còn há miệng xịt thêm một cái thật nhanh, ngậm miệng lại cho mùi thơm lan tỏa khắp mình. Ồ ! một cảm giác lâng lâng thật là dễ chịu vô cùng. Xuống lễ tân để lại lời nhắn cho bạn cùng phòng không ăn cơm chiều và nhờ cô lễ tân gọi taxi hạng sang tới rước. Xong xuôi, tôi nện gót xuống mặt sảnh bóng lộn từng bước tiến ra sân, nở một nụ cười thật tươi tắn với anh chàng mở cửa đang cúi rạp người khi khách qua.
Tôi đến Hồ tây trước thời gian hẹn 40 phút, Quả thực nếu ai đã từng đến Hà Nội chắc sẽ háo hức được một lần tìm đến bánh tôm nóng Tây Hồ, để có dịp thưởng thức thứ đặc sản có một không hai của đất này. Dấu ấn của Hồ Tây trong bạn dường như có thể có đầy đủ từ đây. Bởi một lẽ ăn bánh tôm Hồ Tây đâu chỉ phải là ăn để mà ăn mà còn để ngắm trời, ngắm đất, ngắm người, ngắm cảnh. Vào thời điểm này, Sâm cầm một loại chim đặc trưng của Hồ Tây không còn nữa, bởi từ khi có ánh nắng ấm áp của mùa hè đến chúng đã di cư về phương Bắc. Nhưng mặt Hồ Tây vẫn lãng đãng khói sương và mênh mông sóng vỗ đúng như cái tên Dâm Đàm (mù sương) của nó. Chọn một bàn hướng mặt ra cổng chính tôi  ngồi xuống quan sát. Bên cạnh tôi rất nhiều bàn đã kín chỗ. Người Hà thành nổi tiếng hào hoa và thanh lịch  cái thú ăn chơi của họ thật không lẫn với ai. Nhỏ nhẹ, kín đáo và rất lịch thiệp.
Tôi thầm nghĩ trong đầu, mường tượng và sắp đặt mọi chuyện, mọi tình huống để làm chủ tình hình, chủ động tấn công nhằm lấy lòng người đẹp. Lâu rồi không chơi Ghi ta nhưng nếu nàng mời đến nhà sẽ phải làm cho nàng mê mệt bằng ngón nghề cổ : vừa đàn vừa hát bài “ Điều giản dị” Của Phú Quang. Nhưng chuyện đó để sau đi. Ngó quanh nhà hàng thấy kẻ cần nhờ tôi gọi to:
- Ê đánh giầy. Lại đây. Thằng bé đánh giầy chừng 13 tuổi nhưng nhìn nhanh nhẹn và láu lỉnh chạy đến. Chú đi tạm đôi dép này đợi cháu năm phút.
- Mày cứ từ từ mà đánh, ngồi ngay đây tao hỏi. Nó nhìn tôi dò xét.
- Gì hả chú?
- Không có gì! Quanh đây có quán caffe đẹp đẹp nào không?
Mặt nó dãn ra miệng lau tau. Chú hỏi đúng địa chỉ rồi. Nếu chú nhiều đạn, thích “cỏ thật non” thì chú lên quán “Sao Đêm” bên cạnh đền Đồng Cổ. Còn nếu chú ít hơn một chút mà thích kín đáo thì ghé quán “Môi mềm” cạnh chùa Bà Đanh. Còn chú thích thoáng mát, không khí tự nhiên các em chiều từ a đến z thì lên đường Cổ Ngư …
- Ơ! cái thằng này ai khiến mà mày lắm mồm thế. Mày nghĩ tao là hạng nào mà lên đường Cổ Ngư. Tao có Đào rồi. Đang trên đường tới đấy.
- Có đẹp không chú? Tôi cười khẩy: khỏi phải bàn. Lát biết!
- Vậy chú lên caffe “Rừng sâu trong phố” đi. Hai người một ô nho nhỏ, chú có làm gì cũng chẳng có ai biết, mà có biết cũng chẳng có ai quan tâm. Lát cô chú ăn xong cháu gọi taxi cho. Giầy của chú xong rồi đây. Cho cháu xin mười lăm ngàn.
Tôi móc bót đưa tờ hai mươi ngàn đồng rồi khoát tay như các anh hai vẫn thể hiện: khỏi thối tiền. Biến mau. Nó nháy mắt với tôi đầy ẩn ý. Thằng này bé mà ghê thật! Tôi hướng mặt ra đường quan sát và chờ đợi, miệng huýt sao nhưng trống ngực cứ ráng thình thịch.
Người của tôi, cuối cùng hình như cũng xuất hiện. Chiếc taxi hiệu Martis đỗ sịch ngay tầm mắt của tôi. Một cái ô nền vàng chấm bi xanh ra trước bật tung hướng lên trời kiêu hãnh, ra sau là một phụ nữ mập mạp. không! phải nói là rất mập mạp, nàng đội mũ rộng vành mầu đỏ, mặc váy xanh. Tim tôi rung như trống trận. Lẽ nào đây lại là người tôi đang chờ đợi, lại là  người sở hữu cái nick “Tocdai” trên diễn đàn của chúng ta. Có lẽ là nhầm bởi nàng đâu có nói là sẽ mang ô nền vàng chấm bi xanh. Tôi mụ đi và phó mặc mình cho sự may rủi đồng thời đánh mặt nhìn qua chỗ khác. Tiếng lộp khộp từ đôi guốc cao gót vang lên hướng về phía tôi. Tôi cảm thấy hơi thở của người lạ cũng rất gần; gẩn đến mức tôi không thể lảng tránh được nữa đành đánh mặt lại thả một cái nhìn rất thơ ơ và lạnh dường như muốn hỏi. Xin lỗi tôi có thể giúp gì được cho cô? Không để tôi phải cất lời nàng đã sang sảng:
- Anh! Anh đợi em phải không?
Tôi bật người về phía sau định nói “Chắc cô nhầm tôi với ai” nhưng cổ họng tôi cứng lại chỉ thốt được tiếng Chắc…Chắc… nàng bồi ngay.
- Vâng em đây! Tóc dài đây!  Thật ra tóc em đâu có dài, vì không dài nên em mới ước nó dài nàng vừa vuốt vuốt mái tóc cụt ngủn như tóc đàn ông vừa phân bua: mà mùa này để tóc dài vướng víu khó chịu nắm (viết không lộn nhưng phát âm nàng thường nhầm N với L) mà này đừng nhìn em như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống em  như thế! Em đoán ra anh ngay.
Dường như sau đợt bắn liên thanh của nàng tôi cũng bình tĩnh lại đôi chút. Cũng vờ tỏ ra vui mừng tôi hỏi:
- Sao…sao nhận… ra tài vậy ta?
Nàng đắc chí giải thích: thứ nhất anh đen, rất đen chứng tỏ anh đến từ nơi quanh năm nắng nóng: Vũng Tàu mà! Dân biển có khác. Thứ hai, ai cũng nhìn ra hồ còn anh lại nhìn ra đường chứng tỏ anh đang đợi một người.  Ở đây ai cũng quần short áo ngắn tay, riêng anh giầy đen, áo sơmi cài tay, bỏ thùng thì chứng tỏ anh có một cuộc hẹn cực kỳ quan trọng. Kha, kha. Tóc dài mà quan trọng đến vậy sao? Thích thật! Sướng thật! hôm nay phải làm một bữa cho thỏa thích.
Tôi điếng người: nàng thọc “đúng tim con lợn” rồi còn gì nữa. Ấp úng mời nàng ngồi, chìa thực đơn mời nàng gọi món, tay chân tôi cứ thuỗn ra thừa thải. Nàng quay lại búng tay gọi
- Hey! Đây vẫn như mọi khi. Còn anh này một suất  chiên dzòn – em gọi cho anh món được yêu thích nhất ở đây đấy – nàng quay sang tôi nháy mắt rất tình.
Loay hoay mãi mà tôi chưa nói được tiếng nào. Nàng đã bồi tiếp: anh không hình dung em thế này phải không? Nói thật cái avatar trên Diễn đàn của em là cái tranh “Thiếu nữ bên hoa huệ” của họa sỹ Tô Ngọc Vân đấy. Em tải trên mạng về rồi đem đi sửa qua loa trên photoshop thế là post lên. Mấy lần định gỡ xuống treo ảnh thật lên, nhưng tại mấy anh trên diễn đàn hâm mộ quá lúc nào cũng tocdai, tocdai ơi nên đành giấu biệt sự thật đi. Còn tên thật của em là: Trần Oanh Diệu Ái em đăng ký nick “toda”có người trùng, định đặt “todai” lại sợ mấy anh Admin  band những nick nhạy cảm nên đổi thành “tocdai” may quá còn được nên chớp luôn có ai ngờ nó lại nổi tiếng, nó lại hấp dẫn thế.
Bánh đưa ra, ngồn ngộn một mâm đặt lên bàn. “vẫn như mọi khi” của nàng như thế này đây! Thảo nào nàng mập đến thế.  Tôi rót Bia Trúc bạch đầy hai ly rồi gượng gạo nâng lên ngang tầm mắt quay về hướng nàng “Nào ta uống mừng gặp mặt và sức khỏe của em!” Nàng chừng như vui lắm uống một hơi cạn ly bia. Khà một tiếng nhẹ và khoan khoái, bọt bia phủ trắng phần môi trên, không quan trọng! Dường như có bia vào mọi chuyện cũng dần trở nên tốt đẹp. Người ta nói “Không có phụ nữ xấu, chỉ sợ tửu lượng chưa đủ tầm thôi!”. Phần mình, tôi cũng trở nên linh hoạt và phấn chấn không ngờ. Nàng cũng vậy, mặc cho bọt bia lần này khô, lần sau lại phủ trăng môi trên, nàng hồn nhiên tâm sự chuyện đời chuyện nghề và phần nhiều về chuyện nhạc.
- Em vốn sinh ra bên một dòng sông thơ mộng của một tỉnh miển Trung. Tuổi thơ gắn bó với con thuyền đánh cá nhỏ của gia đình. Mỗi sớm, Cha thả lưới, em chèo thuyền, thả xong em lấy bai chèo gõ lên mạn thuyền khua cá. Ngày nào cũng thế, thả lưới và gõ. Dần dần em biến đổi những tiếng gõ đơn điệu nhàm chán thành tiếng thánh thót của mưa rơi, thành tiếng sầm sập khi lũ về, mỗi ngày cá kiếm được nhiều hơn. Có phải không anh. Cá nó cũng yêu âm nhạc???” Câu hỏi của nàng mới ngây thơ và đáng yêu làm sao! Không cần đợi tôi trả lời nàng tiếp: “em nổi tiếng khắp vùng về cái năng khiếu âm nhạc ấy đấy. Cha cho em ra Hà nội tầm sư học đạo. Nhưng em đâu đã tốt nghiệp cấp II nên thi vào nhạc viện là một điều không thể. Thế là em xin vào làm tạp vụ cho một trường Mầm non ở Thủ Đô, hàng ngày sau khi quét dọn và hoàn thành công việc em lại ngồi luyện gõ. Em gõ lên bàn, gõ lên tường, gõ vào gốc cây, thậm chí gõ vào cả cái cán chổi khi đang quét sân trường nữa. Người lớn không thích đâu, nhưng trẻ con thì ngược lại. Cứ nhìn thấy em là chúng lại hô hào cổ vũ: Gõ đi cô Ái. Gõ đi cô Ái! Em lấy điều đó làm niềm hạnh phúc của mình. Đến một ngày một cô giáo trong trường bị ốm. run rủi thế nào trường không tìm được người dứng lớp dạy thay. Bà Hiệu trưởng gọi em vào ra lệnh “ Cô vào cho tụi nó ăn, rồi cho đi ngủ đi!” Điều đó với em thì quá bình thường và niềm vui lớn cho lũ trẻ. Khi chúng ăn, em cho chúng gõ thìa vào bát sứ, khi chúng học em cho chúng đập tay lên bàn, chúng ngủ thì em gõ nhẹ vào giường. Mặt đứa nào khi ngủ cũng tươi như những thiên thần. Chỉ bốn ngày thôi là chúng mê em như điếu đổ, dứt khoát không chịu học với cô giáo khác. Thế là nhà trường đặc cách cho em đứng lớp. Ấy thế mà bố mẹ chúng không vừa lòng họ đòi con của họ phải được học tiến sỹ này, thạc sỹ kia mà có bèo thì ít nhất cũng phải học cử nhân nọ. Sức ép dồn lên nhà trường đành phải mời  một vị giáo sư ở nhạc viện về cùng hội đồng sư phạm và BCH hội phụ huynh thẩm định trình độ của em. Em chả sợ, cùng lắm em lại về làm tạp vụ. Nên em tự tin lắm mới đầu vào, ông giáo sư nọ phủ đầu.
- Người ta đồn cô là người một nốt nhạc bẻ đôi cũng không biết sao cô có thể dạy học sinh được?
 Hình như cũng bị cuốn hút vào câu chuyện của nàng tôi nhỏm dậy - Em nói sao em? Em trả lời thế nào?
- Anh cứ ngồi xuống vừa ăn em vừa kể: nghe lão nói xong em phản pháo liền: thế ông dạy cho lũ trẻ nốt nhạc để nguyên hay là ông bẻ đôi. Vị Giáo sư ngớ người em bồi tiếp. Ông là Giáo sư tôi bẻ đôi nốt nhạc rồi hỏi ông Ông có trả lời được không? hả?… hả?. Lão giáo sư già thật sự bất ngờ luống cuống… không! K..h..ô..n..g! em cười kha khà. Thế mà tôi đọc được đấy.” Đến chỗ này thì tôi không thể dừng được ngồi nhỏm dậy nhìn sâu vào mắt nàng, đúng rồi! thế mới là “Tocdai” chứ! Nàng như hiểu ý, điềm tỉnh kể tiếp thế “ Tôi trả lời hộ ông. Cái này không có trong giáo án của Nhạc Viện đâu nhé: nếu nốt tròn bẻ đôi thì thành nốt trắng. Nốt trắng bẻ đôi thì thanh nốt đen, nốt đen bẻ nữa thì thành móc đơn…. cứ thế ông có thể bẻ khi nào ông còn gọi được nốt nhạc. Đúng không. Đến đấy thì lão Giáo sư già há miệng thất kinh, mắt nhìn em còn đầu thì gật gật. Hội đồng sư phạm, BCH hội phụ huynh vỗ tay rầm rầm. Thế là em vẫn ở lại Hà nội, vẫn đứng lớp như ai. Hai năm sau vào biên chế thế là em thành dân Thủ Đô. Thôi kệ nó anh ạ miễn là trẻ con nó thích…Tôi thở phào mình dán xuống ghế lúc này mới biết mồ hôi ướt đẫm lưng áo từ khi nào.  Rồi thì trên bàn đồ ăn cũng vãn còn lại những cọng rau già và nước chấm. Thật sự lúc này tôi mới để ý đến vị của bánh tôm Hồ Tây. Ngầy ngầy béo tôm thì giòn tan, phơm phức . Chiều đã chạng vạng từ khi nào, ánh đèn thành phố trên nhưng con đường bao quanh bờ hồ trên các tòa nhà cao tầng phản chiếu lung linh làm cho mặt hồ trở nên vô cùng thơ mộng. Trên hồ từng cặp đôi trai thanh nữ tú đạp thuyền thiên nga dạo chơi quanh hồ. Bất giác tôi nghĩ nếu mình và nàng lên thuyền, có thể nó sẽ nghiêng sang phải, sang trái tùy vào nơi nàng ngồi; nhưng làm gì mà lật được cơ chứ hoạc giả có lật thì nàng là dân chài chính hiệu cơ mà. Lo gì ta phải bỏ xác đất này. Nghĩ thế tôi đánh liều quay sang nàng ngỏ ý.
- Lâu lắm anh mới có dịp về thăm lại Hà Nội, lên Hồ Tây ngồi uống bia trong một khung cảnh đầy thơ mộng thế này. Muốn được cưỡi thiên nga dạo quanh hồ cho thỏa chí tò mò; muốn cùng em thức trắng đêm nay mà đàm đạo thi, họa, cầm, kỳ. Không biết ý muốn của anh có làm em khó xử?
- Gớm anh cứ hoa hòe làm gì cho nó dài dòng. Hỏi quách một câu đi chơi với anh tối nay đi cho nó gọn. Được. Tối nay mình đi chơi. Nhưng ở đây thuyền người ta cho thuê ba tiếng một tua, mình lên bây giờ e phải về hơi sớm. Nếu đi hai tua thì  quá khuya, Thanh niên ở đây phức tạp lắm. Cứ nửa đêm là nó hoạt động mạnh. Lỡ nó ra nó xin tiền, mình không có cho, nó lấy giầy dép rồi tiện thấy đống quần áo nó ôm luôn thì chết à.  Cứ ngồi đây một lúc cho tiêu cơm lát xuống thuyền cũng được; vả lại để em còn gọi “lão đao phủ nhà em” nhớ đón con cái đã.
Chờ cho “tocdai” gọi điện cho chồng xong. Tôi mới hỏi nàng chuyện Chồng, con, gia cảnh. Nàng bùi ngùi “ nói thật chuyện nhà em cũng buồn lắm anh ạ. Mười tám tuổi ra Hà Nội, gái nhà quê lớn mà khù khờ, không bạn bè, họ hàng thân thích. Hồi mới ra có hôm đi qua đường Thanh niên nhìn thấy người ta ngồi tình tứ với nhau lúc đầu thì ngượng chín cả người, nhưng nhìn vài lần lại thấy mê say. Có một đêm có chuyện buồn trong lòng em ra bờ hồ ngồi một mình, nhìn người ta gặp nhau say mê mà tủi cho mình. Đang dán mắt vào một cặp choai choai nọ thì thấy một gã cởi trần từ dưới nước chồi lên. Em giật bắn người định chạy thì hắn quát:
- Mày ngồi đây làm gì mà tối nào cũng ngồi vậy? Mày có biết cái phiến đá nhẵn thín vuông vức ấy ai bê về, kê kè mà tối nào cũng ra đấy mà tranh. Của tao đấy. Ngồi nốt đêm nay lần sau kiếm chỗ khác mà ngồi.
Thấy giọng có vẻ chân chất em vững dạ hơn. Nhìn kỹ lại, dưới ánh đèn mờ mờ trông hắn cũng không đến nỗi nào. Hơi đen đúa một chút thôi nhưng cơ bắt thì cứ cuồn cuộn. Người ấy thì phải biết …nàng kéo dài đầy ngụ ý. Em nói với hắn: Có một đôi dép người ta còn ngồi được hai người nữa là hòn đá to này. Đá của anh cứ lại mà ngồi. Chỗ của tôi tôi chẳng đi đâu cả. Thế là em thấy hắn có vẻ sợ sợ. Đàn ông là thế mà!!!. Em thừa thắng quát luôn: Lại ngồi xuống . Tự nhiên hắn ngoan như cún con. Cúm rúm và ngoan ngoãn, ngoan cho mãi tới bây giờ vẫn thế. Hắn khẽ khàng ngồi xuống bên cạnh em. Em run. Hắn còn run hơn em nữa kìa. Thế là từ đó em có bạn. Lại chẳng phải nhìn đôi nào. Ra đến nơi là mắt cứ nhắm ngiền. Kệ hắn.
Nhà hắn từ xa xưa mấy đời làm nghề săn bắt sâm cầm ở Hồ Tây để tiến Vua. Chuyện rằng sâm cầm là một loài chim nhỏ dũng mãnh biết tìm kiếm đào bới những thứ củ, rễ cây để ăn vì thế nó có sức  khỏe tiềm tàng thực hiện hành trình tự nhiên từ phương bắc xuống phương nam tránh rét. Và người ta gọi chúng là sâm cầm (loài chim ăn rễ và củ cây nhân sâm). Đến thời Vua Tự Đức do sợ loài chim bị tuyệt chủng đã bãi bỏ lệnh tiến sâm cầm cho Vua và ra lệnh cấm săn bắt. Nhưng nhà hắn, đời này truyền đời khác toàn kiếm sống bằng nghề săn bắt sâm cầm. Hắn nói càng ngày người ta càng chuộng sâm cầm, càng những ông đạo mạo có tuổi càng thích nhậu thịt sâm cầm. Có những chiều đông sâm cầm bị săn máu còn loang trên mặt hồ thảm lắm! Sợ nhất là gặp những tay chủ quán thích bày khoe những bình rượu quý mà dăm, mười con sâm cầm lặn ngụp trong rượu vàng óng nữa kìa. Bọn chúng lúc nào cũng bô bô : Có cắt được “dương trời” đem ngâm rượu bán cho các đại gia nó cũng làm. Gã đao phủ nhà em vì ăn sâm cầm nhiều mà cái khoản ấy thôi rồi, em vô cùng vất vả và mệt mỏi. vả lại con người em chỉ thích “mặc khách” với  “văn nhân” nàng ý tứ hất hàm sang tôi mà không biết mặt tôi đỏ nhừ như nhót chín.
Một thoáng cả hai cùng nhìn xa xăm ra mặt hồ mỗi người một suy nghĩ. Nàng chợt nhỏm dậy với tay kéo chiếc ghế còn dư lên trước mặt hai người rồi nhỏ nhẹ  mời tôi cùng kê chân cho đỡ mỏi tôi cảm kích lắm và cũng không khách sáo. Kê cả hai chân. Tôi duỗi thẳng người khoan khoái. Nhưng bất chợt (lại bất chợt) nàng khẽ khàng đặt hai chân của nàng lên chân tôi. Một lúc: thấy hơi nặng. lúc nữa thấy nặng hơn, rồi quá nặng tôi không dám cựa quậy sợ nàng nghĩ mình sỗ sàng, lợi dụng thân cò nơi quãng vắng. Nhưng để lâu thì chân tôi mỏi nhừ; Tê cứng và mất dần cảm giác.
Đột nhiên nàng nhìn xoáy vào tôi rồi hỏi:
- Trên diễn đàn anh thích nhất em nào? Em?  Đào” hay Tiểu Lựu”?
Tôi định lảng qua chuyện khác nhưng cái nhìn của nàng khiến tôi không thể không trả lời. Nhưng nếu tôi mà nói thật thì cũng không yên thân lúc này nên đành lấp lửng. Là ai chắc em quá biết rồi còn gì. Mặt nàng dãn ra rạng rỡ.
- Thế là  anh có con mắt tinh đời đó. Chứ rủi mà thích "Pé Đào" thì đời anh tiêu rồi!
- Sao lại tiêu?
Anh không biết à? Con bé đó uống rượu một cây luôn. Mà nó hể uống vào là hát, chậc! chậc! mà chao ôi nó mà hát ch..u..a ơ..i là chua. Ai ở cạnh nó một tháng không nhức đầu đi “Biên Hòa” thì một năm sau cũng đi “Văn Điển”
Tôi thầm nghĩ từ khi thấy ảnh "Pé Đào" trên Topic ước nếu có sống cạnh nàng rồi một tháng đi “Văn Điển” cho mát mẻ cũng sống cho nó rạng danh.
- Thế còn “Pé Tiểu Lựu”
Trời ơi anh định để ý bé đó hả? anh có mấy lá gan? Trán nó nhẵn bong thế kia, mắt nó to thế ấy chuyện gì mà giấu được nó. Trên diễn đàn nó như là “Võ Mị Nương” ấy chứ nay nó ép “Thế Thành” band nick người này, Mai nó khiến “ Keyboard Cùi bắp” bỏ sọt rác người kia tội lắm cơ. Tôi ngạc nhiên
- Sao chuyện gì em cũng biết thế?
- Ngày trước ba đứa em thân nhau lắm, định thành lập ban nhạc “Tiên cô chơi thập cẩm” nhưng đưa nào cũng dành quyền người phát ngôn của nhóm mà không nói về nhóm, toàn nói về mình nên giải tán đấy anh ạ!
Tôi tiếp tục khai thác.
- Thế còn những nhân vật tai to mặt lớn trên Diễn đàn thì sao? Nàng nhấm nhẳng: mười anh em chẳng duyệt anh nào. “Goldman” thì sợ vợ đến tóc cũng chẳng mọc được “anh hùng râu quặp mà” ở nhà sợ vợ nên toàn chốn đi offline uống rượu cho quên sầu. Còn “Thethành” thì dính hết scandan này đến scandan khác hai cái bà vợ chạnh chọe nhau phát tán trên topic có một bà là cô chồng em đấy hỏi thế thì còn lãnh đạo được ai.  Chỉ có lão “Sonar” (Người này tôi biết nhưng cứ để yên xem nàng nói thế nào) chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, chẳng sợ vợ, chẳng sợ mặt rô, chỉ sợ bầu show. Cả ngày làm ở phòng thu cuối tuần về bầu show nó bảo đi đâu là răm rắp vâng lời tiền show cho bao nhiêu biết bấy nhiêu chẳng hề dám than vãn. Ngồi mãi, ngồi mãi nên người cứ lùn dí, đứng lại thấp hơn ngồi.
Quá đúng! quá đúng. Tôi chẳng nói được gì liền đánh bạo rờ rờ tay nàng bóp nhẹ một cái.
Có tiếng bước chân thình thịch phía sau. Tôi chưa kịp nhỏm dậy đã nghe một tiếng thình thật lớn trên mặt bàn. Bát, đĩa rơi loảng xoảng. Một tiếng gầm trầm đục:
- Thằng này là thằng nào? Tao bắt được tại trận rồi nhé. Chà! lại còn tay nắm tay, chân kê chân cho nhau nữa cơ đấy.
Nàng bật dậy, thay đổi tâm trạng tức thì. Không còn thấy đâu cái vẻ dịu dàng phảng phất.
- Này làm cái gì đấy? Biết ai đây không? đây là bạn trên diễn đàn đấy không phải bạn tầm thường đâu mà làm ầm ĩ lên. Ở đây, giữa ba quân thiên hạ có muốn làm gì thì cũng làm sao làm mà làm được mà bày đặt ghen với tuông.
Gã đàn ông bặm trợn mặc áo thun sát nách hùng hổ định in cả bàn tay vào má nàng, thì tôi hét lớn:
- Không được manh động! không được tấn công phụ nữ. Có đánh thì đánh… tôi ngập ngừng, gã chờ đợi còn nàng thì tròn soe mắt đầy thán phục…không thể ngắc ngứ lâu hơn tôi hạ giọng xuống… ra ngoài đường đánh nhau với bọn trộm cướp. Gã cười khẩy và đầy ý khinh thường tôi. Rồi quay qua nàng kéo tay lôi nàng đi sền sệt. Đến nước này thì tôi không thể không vào cuộc; loạng choạng đứng dậy tôi lao đến giật tay hắn khỏi người nàng. Phải nói cánh tay của hắn rắn chắc hơn tôi tưởng. Tôi mường tượng xương của nó cứng như xương cánh của những chú sâm cầm kỳ cựu nhất. Phải rồi gã đã từng nhậu hàng ngàn con sâm câm cơ mà! Hắn quát vào mặt tôi.
- Chú em ngồi xuống lát tính tiền mà về đi. Giữ nguyên đôi bàn tay mà lướt trên phím đàn. Lộn xộn là anh bẻ cái ngón giữa đi là hết vê, hết nháy, hết rung, hết vuốt đấy. tôi khựng lại nghĩ cái gã võ biền thô thiển, to xác mà bé trí khôn này mà cũng biết nhạc công dùng ngón tay giữa để sử dụng “bend” nhỉ. Hay là nó còn ý tứ sâu xa gì đây? Đến nước này tôi chỉ biết chôn chân như Từ Hải. đành lí nhí hỏi hắn một câu:
- Sao anh biết chúng tôi ở chỗ này mà đến? Anh đâu có thuộc về nơi này? Hắn trả lời oang oang mà không cần biết xung quanh mọi người đều đang hướng cái nhìn đầy phẫn nộ về hắn.
- Một là tự nhiên nó (ám chỉ tocdai) gọi điện cho tao bảo đi đón con mà giọng thì mềm và ngọt  khác hẳn cách vẫn đối xử hàng ngày là tao biết nó đang ngồi cạnh một gã đàn ông mà nó cần thể hiện nữ tính.
Hai là trong điện thoại thì bảo đi làm mà không có tiếng trẻ con lại có tiếng băm, tiếng chặt. tao biết ngay nó đang ngồi ở nhà hàng, quán nhậu.
Ba là về nhà mở tủ thấy cái váy, cái mũ không còn là tao biết nó đi gặp trai. Nó có nhất bộ . Gặp anh nào, ofline lần nào cũng chỉ bộ này à. Qua mấy nơi không thấy đến chỗ này thấy có tiếng gõ bát leng keng  là tao biết ngay nó ngồi chỗ nào rồi. Đừng tưởng đây xác to là không biết ní nuận (lại nói lộn N với L) Về ngay. Quay sang Tóc dài hắn ngiến răng ken két
- Thứ ở nhà thừa mứa không dùng dùng mấy thứ vất vưởng ngoài đường không có nguồn gốc, không có bảo hành, chưa qua kiểm ngiệm có ngày theo nhau đi hết cả đàn. Về ngay.
Nói rồi hắn xốc nàng lên xích lô gọn lỏn, nàng cố nhoài người nắm lấy tay tôi, giọng ngập tràn nước mắt.
- Anh về đi, nhớ bảo trọng, khi nào có thể thì online nói cho anh em biết buổi offline còn dang dở này anh nhé. Hẹn anh online!!!
Nói rồi nàng reo người xuống xích lô, mắt nàng đẫm lệ, tóc xõa tung, phó mặc cho gã đao phủ hầm hè, đe nẹt.
Không biết thấy lưu luyến tocdai hay muốn khép lại buổi offline đầy bi kịch và quá đỗi lãng mạn mà tự nhiên tôi với tay theo hướng chiếc xích lô đang chầm chậm  chạy đi mà gào lên thảm thiết.
Tóc dài…t…ó…c…d…à…i…ơi!


48 nhận xét:

  1. viết cái gì đoá ủng hộ những người đồng chí của chúng ta trên wiki đê hihi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cứ kệ chúng nó ỉa, rồi dẫm vào shit của nhau đê. Dọn dẹp sạch sẽ cho chúng nó càng được nước à?
      À! hồi đầu năm 2010, anh search toàn bộ thông tin, địa điểm cho cái buổi off này trên wiki đấy. Chứ anh đã tới Rồng lộn lần éo nào đâu! he he

      Xóa
  2. éo còn hứng để đọc ba cái này.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vậy anh kích kiễu gì thì cô mới hứng đây!

      Xóa
    2. Lèo miạ,hỏi éo biết xấu hổ!thế khi lâm trận chú cũng hỏi đối tác là làm sao,làm sao à?thế ra chú loãng kinh là đứa viết bài trả lời e Ngà omachi đấy à?ối giời ơi!

      Xóa
    3. Cô thật! Vậy cô tưởng ai cũng chỉ có nhõn mỗi một kiểu hứng đơn điệu như cô chắc. Mà cô cũng mắc mẹ nó cái bệnh rất Việt là thích mà không rám nói. Cứ thẳng mịa nó da thì anh nhanh đưa tới chỗ chóp có hơn không? :D
      P/S: Sau khi đặt dấu cô tap cho anh một phát đi cho nó rễ nhìn nhá.

      Xóa
    4. Chú thật!Đơn điệu là đơn điệu thiá nao?đứa giỏi nà đưá éo hỏi mờ vững biết kích dư lào cho noá hứng.để a fải dạy chú mãi thiá hả?hả?háhá

      Xóa
  3. Đéo phải còn hứng hay không mà là chiện tinh vi sờ ti con lợn này nhàm quá. Chú Loãng Kinh soi gương đê xem chú trông có giống người không mà ỉa ra cái chiện này :D

    Trả lờiXóa
  4. Lèo miạ,chú bép toàn ném shit zào văn người khác.văn là người là nghiệp cuả người ta,chú chơi thiá tối nay loãng kinh bứt tóc,bứt tóc,ngày mai trọc lóc thì bỏ miạ.háhá

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Gọi là bốc shit ném shit thôi đá ợ! :D
      Cô Bép cô ấy đang lẫy anh đấy. Có lẽ lần nào off với cô ấy mình phải cố hơn thôi! Hĩ hĩ

      Xóa
  5. Lèo miạ,hứng cuả a đang ở lưng chừng gối,đọc comment cuả chú,nó tụt miạ xuống dưới gót chân.ts chú ná.háhá

    Trả lờiXóa
  6. Nó tụt xuống đâu không quan trọng, miễn là nó chưa mãn thì còn có cơ cứu vãn được.
    Anh là anh ghi sổ câu trửi tiên sư của chú rối nhá!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lèo miạ,chơi mờ chơi ghi chú thù vặt.nói nhanh cho vuông là a éo sợ ná.háhá

      Xóa
  7. Háháhá,Lủ mé,a đọc cái công hàm xin nâng cấp quan hệ cuả chú gửi chú bep rồi ná.Bep nói goài,giấc mơ là éo đánh thuế,chú mơ thoả con gà mái đi ná.háhá

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mịa! Cái đứa cần đọc thì éo chịu rả nhời. Để cái đứa xem chộm cuốc thư thì ti toe đòi da tuyên bố. hố hố.
      Có khi nào Bép thẹn thùng không ta??? :D

      Xóa
  8. Hahaha a biến đơi,cho 2 chú hò con miạ hàng hẹn.háhá

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hay a!... hay a, hay, chú Đá làm bồ câu cho anh đi nhá!

      Xóa
  9. Lịt cụ vào đây thấy 1 thằng cu giai đương xxx nhau thật là kinh dị. Tởm quá hã hã

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. thế là thế léo nào? anh léo hiểu!

      Xóa
    2. Anh đương say nên type thiếu, 2 thằng, nhá hã hã.

      Xóa
    3. ts bép ná,đế đới,mai a đi gặp triển luật sư,a nhờ luôn hot gơ liêm chính để hai người đoá địa diện kiện chú cho a noá.mịa,người ta chuẩn man thế nài mà bảo xxx với chú kinh.

      Xóa
  10. Lèo miạ,chú hại a nó vưà thôi nhé,a có mỗi cái cổ để giữ cái đầu,a làm chim xanh cho chú để giai cuả noá cắt cổ a đới hử? háhá

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thôi xong! Tưởng mình hy sinh cái thân này để cứu vớt linh hồn cho nó, hóa da nó đã ván đóng vào thuyền. Vậy thì ngựa ô anh giết, giết thịt đãi thiên hạ. Hức hức.

      Xóa
    2. Lèo miạ,nghe nó thê con miạ thảm thiá hử chú e.háhá

      Xóa
  11. Sao chú Kinh lại gọi cu đá là cô? Con gái ai lại nhạt thế bao giờ???

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cha chả, móc thế mới gọi là móc sót chứ. Khi cô Trâu chưa sa rá có ai gắn cu cho Đá đâu mà anh biết!

      Xóa
  12. Lèo miạ, từ hôm chui ra khỏi gậm chuồng gà chú trâu éo có bài gì mới, cứ mỗi bài nhạt mờ diễn suốt.a ngấy goài,chú có gì mới hơn k hử? Háhá

    Trả lờiXóa
  13. Kể mà có cái gì mới mới để nói về chú anh nói ngay.

    Trả lờiXóa
  14. Ô zậy hả? Đời trăm nghìn chuyện vui mờ chú,chú hóng sang chuyện khác cho vui sự đời.anh đã Đá lại còn nhạt,em cứ để ý,để tâm đến a mà làm giề rồi cứ la oai oái là làm sao? là làm sao? lật đến lật lui thì éo có điểm chung mà cứ nhào zô,nhào zô là làm sao? háhá

    Trả lờiXóa
  15. Cô Trâu chuyển qua hội đàm với anh đi. Ở đây đâu chỉ có mình cái cu cbn Đá mà cứ xoắn tít lấy nhau thía! :D

    Trả lờiXóa
  16. Chú kính đem cái ảnh mới nhất bên blog con Bình về đây đi. a e mình quyên gop mua cho con hằng 1ít xăng, mua thêm ít quần què tặng cho mấy thằng nhơn xĩ lòi trĩ che mặt.disme chúng nó, toàn lũ mặt nhồn.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhà chẳng có gì mà góp Đá ạ! Xăng thì gửi cho bà con ngư dân rồi. Có mỗi một cái mo rách, mà chúng nó dưới với trên đều nhồn thì che cái nào. Thôi! cứ để vậy đi. Hĩ hĩ!

      Xóa
    2. lèo mịa,lo mắc võng bên nhà chú bép, còn bụng dạ éo giề nữa. éo fai kính mà là cáy mới đúng.há há

      Xóa
  17. A đọc mấy lời cuả con đới cứ muốn lôi tiên sư thằng hảo bạc ra mờ chửi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúng xử sự đúng như bản chất của chúng mà! không có gì phải ngạc nhiên. Bây giờ nghĩ thật chúng còn không được như chuột vì dẫu sao thì cháy nhà cũng mới thấy mặt chuột, đàng này...

      Xóa
    2. Bình là thằng chó nào? Hảo bạc là thằng lợn nào?? Léo mẹ nói chiện cứ như mật mã, đéo ai hiểu đc 2 cái thèng cu này đang tình tự gì với nhau. hã hã.

      Xóa
    3. Iêm đừng lóng! Anh dắt em đi chào bà con lối sóm. Bác Bình là láng giềng tốt cạnh nhà ta, cổng đây.
      http://anhtuanwc2007.blogspot.com/2012/08/com-tren-blog-minh-2-loi-hoi-thoai-giua.html#comment-form
      Còn Chu Hảo hình như là con hay cháu gì đấy của bác ấy hay sao ấy(?)Thế nhá!

      Xóa
    4. Tiện đây anh nhắc chú Đá luôn, anh với chú bạn bè 4 tốt, quan hệ tong tắng. Chú vào ra quang minh chính đại, tuyệt đối không thầm thì hay úp mở điều gì. Tránh để Bép nghi ngờ vớ vẩn, không được để cổ mất ngủ, khóc thầm trong đêm làm anh không chuyên tâm nhiệm vụ. Nhá, nhớ nhá! :))

      Xóa
    5. ha ha ha,lèo mịa chú kính, tranh thủ mọi lúc mọi nơi tấn công bép. kinh bỏ mịa.há há

      Xóa
  18. Tổ sư chú Loãng Kinh hã hã. Tổ sư giờ đến cả Chu Hảo cũng thành thằng điên à? Lịt cụ mấy thằng già quen thói ăn trên ngồi trốc hốc tiền của đảng nhà nước và nhân dân đầy mõm rồi, đến lúc hưu hắt léo có chó nào nó ỉa vào mõm nữa thì bắt đầu la làng la nước. Léo mẹ, anh là anh khinh cái bọn già kiểu Chu Hảo vãi đái. Lúc chúng đương chức đương quyền thì đéo thấy sủa được lời nào tử tế ra hồn, giờ đéo còn tí bổng lộc nào thì nhảy lên như chó giái. hẽ hẽ.
    Còn thằng cu Hòa Bình là thằng mả mẹ nào anh dek biết, và cũng éo có nhu cầu biết. hã hã.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thật là mất mặt không để đâu cho hết. Bác HB bỏ quá cho con "Cai ngục" nha iêm nhá. Đến tổ xư nhà em ra nó cứ tiện mồm là nó chưởi. Vả gẫy hết hàm này đền hàm khác, mà vẫn đâu vào đấy. Chắc tại thủa ban đầu iêm nhu nhược quá đơi mờ. :D

      Xóa
  19. Thằng cha Chu Hảo này ngày xưa làm ở bộ KHCN. Bộ đới từng có thời nổi tiếng với vụ các cán bộ cao cấp đi họp ở lước ngoài dùng hộ chiếu ngoại giao buôn lậu đồng hồ, anh léo nhớ rõ là thằng cha nào, phải hỏi lại bọn bộ KHCN xem có phải Chu Hảo hay không! Vụ đồng hồ này hình như có cả ẻm gái Hằng cựu bộ trưởng bộ LĐ TB XH dính vào thì phải. Anh phải điều tra lại thông tin.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. điều tra luôn vụ buôn máy tính xem chính xác ko bép ná

      Xóa
    2. thực ra thì anh ko cần điều tra, chỉ cần hỏi lại thôi. Chiện lâu lâu rồi nên đéo nhớ. hẽ hẽ. Những thứ đó có phải bí mật cuốc ra đéo đâu, ai cũng biết cả, nên ko cần điều tra. hỡ hỡ. Chỉ lạ là trên đời này có nhiều thằng kiểu Chu Hảo da mặt dày như da mông lợn và cứ câng câng nhảy lên đòi đời phải cho chúng nó nhiều vào, ngay và luôn, không thì chúng chửi bới chính phủ chả ra đéo gì ngay.

      Xóa
  20. lúc làm quan éo cống hiến cái giề,lo làm con buôn,lúc hưu thì tuyên bố Việt éo có tầng lớp trí thức đúng nghĩa, mồm thì tuyên bố thế nhưng mông thì đặt mịa lên ghế phó chủ tịch vusta.

    Trả lờiXóa
  21. Thằng Chu Hảo này ngày trước,làm thứ trưởng bộ khoa học công nghệ, ngày tiểu đệ còn mài đũng quần ở trường khoa học tự nhiên hà nội, thì thằng cha này cũng đến chém gió 1 lần nhân ngày thành lập khoa, hắn là tiến sĩ điện tử.

    Trả lờiXóa
  22. Nó chém gió dư lào chú Nặc có thể kể chi tiết được hem? Nghe cho nó thú vị, xem thằng chó Chu Hảo nó bựa tới mức nào....

    Trả lờiXóa

 Con đường ra biển lớn